26 thg 11, 2014

MƯA NHỚ

Chiều sài gòn...trời chợt đổ cơn mưa....
Nỗi nhớ anh...cũng thoảng qua bất chợt....
Em bơ vơ...giữa dòng đời xuôi ngược....
Thổn thức xưa...lại chẳng hẹn ùa về...

Tháng mười một...mưa vẫn rơi tí tách....
Ồn ào đến...rồi cũng vội vã đi....
Nhưng ký ức...không thế nào bôi xoá...
Để giọt sầu...đọng ướt khóe mi cay....

Giọt mưa rơi...thấm ướt cả vai gầy....
Tim lạnh buốt...hồn tái tê băng giá.
Mưa làm chi...cho phố buồn trắng xoá....
Cho lòng đau...cho thân xác rã rời..?

Quá khứ ơi...cứ tưởng ngủ yên rồi....
Nhưng sao vẫn...cứ nhói lòng đến thế?
Tưởng thời gian...quên anh là có thể...
Nhưng vẫn mong...vẫn đợi...và vẫn chờ?

Sao mưa không...bôi xóa những dại khờ..?
Cuốn trôi đi...những buồn phiền nông nổi..?
Rửa sạch sẽ...trái tim yêu lầm lỗi..?
Để trở về- nguyên vẹn là chính em...?

Đăng nhận xét